Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Thấy gì qua hành động của Sở Thông tin Truyền thông Hà Nội: Vải thưa có che được mắt Thánh?

Cái này tôi đọc được ở blog nhà bác J.B Nguyễn Hữu Vinh, xin về chia sẻ với bạn đọc.



Quyết định phạt hành chính của Chánh thanh tra Sở Thông tin Truyền Thông Hà Nội đối với Ts Nguyễn Xuân Diện - một trí thức khá nổi tiếng đã xuống đường và cổ vũ cho những tinh thần yêu nước chống giặc ngoại xâm đã làm nhiều người thấy sự tởm lợm.
Sự tởm lợm nằm ở chỗ, người ta nhìn thấy đằng sau hành động này là động cơ gì?
Những quy định trong Hiến Pháp.

Trước hết, để nhằm xác định được động cơ của hành động này, cần đi sâu hơn một chút về những quy định của Hiến Pháp - một bản văn mà bất cứ một công dân, tổ chức nào cũng phải tuân theo một cách nghiêm khắc nhất - Có thể nhiều người cho rằng kể cả bản Hiến pháp của VN, thì cũng chỉ là thể hiện ý chí của đảng độc trị cầm quyền đối với nhân dân mà thôi. Theo tôi thì dù sao vẫn còn hơn không có một văn bản nào để xã hội hành xử với nhau bằng luật rừng hoàn toàn.

Ngay câu mở đầu bản Hiến Pháp 1992 viết rõ ràng như sau: "Trải qua mấy nghìn năm lịch sử, nhân dân Việt Nam lao động cần cù, sáng tạo, chiến đấu anh dũng để dựng nước và giữ nước, đã hun đúc nên truyền thống đoàn kết, nhân nghĩa, kiên cường bất khuất của dân tộc và xây dựng nên nền văn hiến Việt Nam.".

Tiếp theo "Điều 3: Nhà nước bảo đảm và không ngừng phát huy quyền làm chủ về mọi mặt của nhân dân, nghiêm trị mọi hành động xâm phạm lợi ích của Tổ quốc và của nhân dân". Rồi: "Điều 13: Tổ quốc Việt Nam là thiêng liêng, bất khả xâm phạm. Mọi âm mưu và hành động chống lại độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, chống lại sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa đều bị nghiêm trị theo pháp luật".

Hành xử của những cơ quan chức năng và quan chức cộng sản

Với những quy định rõ ràng như vậy, chắc chắn rằng nếu ở một đất nước có một "Nhà nước Pháp quyền" thì hẳn chẳng bao giờ những điều đó không được coi trọng. Mọi cơ quan, bộ phận trong đất nước đó phải hành động với khuôn khổ của những quy định đó và phục vụ mục đích đã được Hiến Pháp nêu lên. Nếu theo đúng quy định của Hiến Pháp đã dẫn ở trên, thì chắc chắn rằng những kẻ đã cam tâm làm hại đến lợi ích quốc gia, làm tay sai cho giặc trong lĩnh vực thông tin về lãnh thổ, về chủ quyền đất nước sẽ " bị nghiêm trị theo pháp luật". Ngược lại, những người đã cổ vũ cho tinh thần yêu nước vì lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc sẽ được trọng thưởng và hoan nghênh.

Vậy mà trong lĩnh vực thông tin, truyền thông đã từng có những kẻ như Dào Duy Quát, người phụ trách trang mạng điện tử mang tên Đảng Cộng sản ngang nhiên tuyên truyền rằng Hoàng Sa - Trường Sa, lãnh thổ thiêng liêng của đất nước Việt Nam là của giặc. Cũng có những cơ quan truyền thông của Đảng bộ Hà Nội đã ca ngợi không tiếc lời tướng Tàu Hứa Thế Hữu, một tên giặc mang nhiều nợ máu của nhân dân ta trên biên giới phía Bắc... Cũng đã có những tên bồi bút mạt hạng, Đài truyền hình Hà Nội ngang nhiên xúc phạm tinh thần yêu nước của nhân dân ta. Những bài báo liên quan đến lãnh thổ, biên cương, hải đảo đã phải rút xuống, bị ngăn chặn, bị hạch sách và trấn áp.

Những khi đó, không ai biết rằng ở Hà Nội có một cái gọi là Sở Thông tin và Truyền thông. Bởi nếu có, chắc chắn là với chức năng của mình, họ phải hành động ngay và không chậm trễ đối với lũ Hán gian trong lòng nước Việt đã ngang nhiên hành động trái Hiến Pháp như trên vì lợi ích kẻ thù của dân tộc, đồng thời họ phải lên tiếng bênh vực những tiếng nói bất khuất hy sinh vì những điều thiêng liêng nhất.

Cho đến khi bọn Trung Quốc xâm lược hiện hữu trên đất nước chúng ta bằng hàng loạt hành động như lập thành phố, đưa quân đội đến lãnh thổ Việt Nam, xua hàng trăm ngàn người đến lãnh hải Việt Nam trên hàng chục ngàn chiếc tàu mang danh đánh cá.

Trước tình hình đó, lòng dân nổi sóng và những hành động chống Trung Quốc xâm lược của nhân dân bằng cách biểu thị lòng yêu nước qua các cuộc biểu tình chống xâm lược. Những người biểu tình yêu nước đã phải chứng kiến và đau nỗi đau nhà nước Việt Nam hèn trước giặc, hung hãn trước dân. Bên cạnh việc luôn luôn rêu rao 16 chữ vàng và 4 tốt - miếng bả quân giặc đang mớm cho - thì đám công an, mật vụ đã có nhiều hành động khiếm nhã, bạo lực và bất nhân với những người có tinh thần chống Trung Quốc vì lãnh thổ. Thậm chí, những hành động của nhà nước đối với những người yêu nước đã được ví như một "sự cởi truồng" trước mặt thiên hạ, không cần che đậy bản chất hèn hạ của mình.

Thậm chí, xã hội Việt Nam hiện nay, những điều đã ghi trong Hiến Pháp về nghĩa vụ đối với Tổ Quốc, đất nước nói trên đã trở thành cái bẫy đưa dân vào tù.

Chính khi đó, thì người ta mới biết đến có một cơ quan gọi là Sở Thông tin Truyền Thông Hà Nội (TTTTHN).

Sở TTTTHN đã nhanh chóng có những động thái đối với người yêu nước bằng các cái gọi là "quyết định Thanh tra". Chẳng ai lạ gì những cái thanh tra này nhằm mục đích gì. Khi mà những trang báo tràn ngập những cướp, giết, hiếp và trở thành những giáo trình dạy dỗ cho đám trẻ bắt chước các bài học giết người, cướp của, hiếp dâm và vô cảm, thậm chí là phản quốc... nhưng Thanh tra Sở TTTTHN đã coi như mình không hề hiện diện. Trái lại, đối với những tấm lòng yêu nước, lập tức Sở TTTTHN đã hiện nguyên hình là công cụ của nhà nước trấn áp người yêu nước.

Mở đầu bằng cái gọi là "Quyết định thanh tra" rồi sau đó là cái "Quyết định xử phạt hành chính..." mặc dù đã không hề đưa ra một chứng cứ nào về cái gọi là “lợi dụng trang thông tin điện tử cá nhân để cung cấp thông tin” đã “gây phương hại đến trật tự an toàn xã hội” do ông Chánh thanh tra Nguyễn Văn Minh ký với đầy đủ sự thiếu văn hóa của một người giữ chức vụ Chánh Thanh tra Sở Thông tin và Truyền thông mà vẫn chưa rành chính tả. Chỉ cần nhìn mấy chữ "Quyết định này gồm 2 (hai) trang, được đóng giấu giáp lai./." cũng đã có thể thấy trình độ văn hóa của ông Chánh thanh tra này đến đâu.

Nguyễn Xuân Diện, anh là ai?

Nguyễn Xuân Diện sẽ chẳng là gì, chẳng ai cần biết, với tấm bằng Tiến sĩ anh sẽ cũng như hàng vạn những "trí thức" Việt Nam mang đủ mọi hàm, chức trong bộ máy nhà nước hiện nay đang cố tình câm miệng trước mọi vấn nạn liên quan đến xã hội, đất nước và cơ đồ dân tộc để chỉ mưu đồ vinh thân phì gia. Sẽ chỉ là những kẻ bồi bút cỡ như Vũ Duy Thông, cứ có mấy đồng nhuận bút thì bất kể là ai, chửi bằng được, bất chấp lãnh thổ, cơ đồ thậm chí mồ mả cha ông bị xâm lấn và chiếm đóng nếu anh ham mê nghề viết. Sẽ chỉ là những người có chức nhưng chẳng có danh, thậm chí cái danh là để muôn đời con cháu mai sau mang hận như những kẻ đã cam tâm dâng hiến lãnh thổ non sông cho giặc. Sẽ chỉ là một tiến sĩ, trí thức đầu đặc chắc như ông Ts Thành, Bí thư Thành ủy Hải Phòng, người sáng tác mạng "Gugồ chấm Tiên Lãng" nếu anh cố gắng bon chen vào đảng và bằng mọi cách rồi ngoi lên bằng được. Hoặc sẽ chỉ là một tay quan chức như bất cứ một Bí thư, Chủ tịch Tỉnh nào hoặc Bộ, Thứ Trưởng, cục, vụ viện nhan nhản ở đất nước Việt Nam này có trách nhiệm trông coi bờ cõi nhưng đã câm miệng hến khi lũ giặc xâm lăng tràn vào chiếm đóng.

Hoặc nếu con đường có khác đi, anh cũng sẽ chỉ là một dân oan, nếu có khiếu kiện đất đai bị cướp đoạt, nhà cửa bị chiếm lấy mà không thuận lòng. Hoặc tệ hơn nữa, anh chỉ là một tay Blogger nào đó lên mạng hô hào những điều hoa lá cành câu gái nhằm kiếm một mối lợi, một mối tình nào đó trên mạng ngoài gia đình và thỏa mãn với mục đích đó của mình như thường thấy trong xã hội.

Nhưng, là một Tiến sĩ Hán Nôm, được tiếp xúc với những tiếng nói cổ xưa của cha ông, được thấm tinh thần bất khuất không chịu cúi đầu, không chịu mang nỗi nhục mất nước qua những văn bản cổ chứa đựng truyền thống dân tộc qua chiều dày cả ngàn năm lịch sử, anh đã lên tiếng.

Những tiếng nói vì non sông, vì lãnh thổ, vì những người bần cùng bị cướp bóc, bị nô lệ của anh đã vang lên từ chính lương tâm mình. Chính vì vậy anh đã làm nhức nhối những kẻ cam tâm làm tay sai cho giặc xâm lược bờ cõi cha ông để lại bằng núi xương, sông máu cũng như những kẻ bất chấp lương tâm để hùa nhau cướp đoạt từng tấc đất cuối cùng của nhân dân.

Và tai họa đã đến với anh bằng nhiều trò bẩn thỉu và đê tiện.

Trò rẻ tiền có đánh lừa được ai?

Những thông tin về những hành động của bọn Trung Quốc xâm lăng đất nước đến với nhân dân, người dân đã hết sức ngạc nhiên khi thấy hàng đoàn cán bộ đến nhà dân luôn miệng rằng "đã có đảng và nhà nước lo". Thế nhưng, những phản ứng đãi bôi, yếu ớt từ chính nhà nước đã làm cho nhiều người dân thấy nguy cơ mất nước đang hiện hữu rất gần, rất cụ thể. Trong khi đó rõ ràng Hiến Pháp đã ghi: "...nhân dân Việt Nam lao động cần cù, sáng tạo, chiến đấu anh dũng để dựng nước và giữ nước..."
Thế rồi các cuộc biểu tình yêu nước đã nổ ra, dù nhiều, dù ít thì những cuộc biểu tình đó cũng đã là những tiếng nói, những tấm lòng của muôn dân tụ lại từ truyền thống bất khuất chống giặc ngoại xâm.

Thế rồi các cuộc biểu tình bị đàn áp, những kẻ đàn áp lòng yêu nước đã chính thức cởi truồng không cần che đậy bản chất của mình. Đến vậy thì những người yêu nước bị trấn áp là điều không có gì lạ.

Người ta đã chứng kiến những trò bẩn thỉu đã từng diễn ra với những người yêu nước như được tặng mắm tôm trộn dầu nhớt, cứt đái ném trộm vào nhà. Người ta cũng đã chứng kiến sự rượt đuổi, rình rập, theo dõi, hăm dọa những người có lòng yêu nước thương nòi đã xuống đường vì dân tộc. Hoặc đám người tự xưng là "thương binh nặng" xông vào công sở cởi truồng tô hô ăn vạ được sự phụ họa của báo chí nhà nước.
Người ta cũng sẽ không lạ gì khi có thể sẽ chứng kiến sự bẩn thỉu và hung hãn hơn với họ khi vẫn tự mang nặng trong lòng mình món nợ non sông. Và với tấm lòng đó, họ chấp nhận hi sinh như những người lính trên biên cương năm xưa hoặc trên biển đảo Gạc ma năm 1988 ở tuyến đầu chống quân bành trướng xâm lược.

Nhưng, dù có tập trung hàng chục người, làm việc hàng tháng, huy động cả hệ thống truyền thông khổng lồ bôi nhọ, hệ thống công an hùng hậu và những bộ óc chuyên nghề bôi xấu để nhằm đánh gục một nhân sĩ có lòng yêu nước, thì điều đó vẫn chưa đủ, chưa thể dập tắt tinh thần yêu nước thương nòi của nhân dân Việt Nam.

Cả dân tộc này vẫn kiên cường, bất khuất và không bao giờ khuất phục trước ngoại bang xâm lược, dù những kẻ cướp nước và bán nước có huy động cả tỷ người phương Bắc đến đây nhằm cướp bóc và đồng hóa dân tộc này.

Khi để lộ rõ bộ mặt cướp nước và bán nước, cả dân tộc sẽ vùng lên và quét sạch lũ cướp nước và bè lũ bán nước. Tôi tin vào điều đó.

Hà Nội, 17/8/2012

J.B Nguyễn Hữu Vinh


http://jbnguyenhuuvinh1962.wordpress.com/2012/08/17/xuandien_tttt/

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Nhận tiền từ người khác – Tại sao không?

     Không biết chuyện người biểu tình được phát tiền, trước Đài Truyền hình Hà Nội (THHN) thì đã có tờ bào nào nói tới không. Chỉ biết rằng khi làm việc với cơ quan chức năng như an ninh, cảnh sát hay chính quyền thì những người biểu tình từng được nghe nói đến nhiều lần. Họ ngơ ngác không hiểu ai được phát tiền, tại sao họ đi mãi mà chẳng ai phát cho xu nào. Còn nói chính thức trên báo chí thì hình như đài THHN nói tới đầu tiên, một lần duy nhất trong bản tin trưa 5/8/2012, sau đó thì câm tịt, ít ra cho đến hôm nay.

Ngay cả bản thân tôi, vì ghét Tàu Cộng, thương nước mình quá nên hay tham gia biểu tình, mỗi lần lại trích từ đồng lương hưu còm cõi của mình ra một ít. Điều đó cũng có nghĩa là bớt đi một khoản chi tiêu cho nhu cầu khác.
Xong mỗi cuộc biểu tình, nếu không bị bắt thì về thẳng nhà, vợ con đã chờ cơm sẵn. Đôi khi mấy anh em, chú cháu rủ nhau vào quán cà phê hay đi uống cốc bia hơi, nghỉ ngơi chút cho đỡ mệt. Tan cuộc, mỗi người tự giác bỏ ra, người ba chục, người năm chục chứ không ai nỡ để cho một người bao cả. Cũng có lần mấy cháu thanh niên nhất định không lấy tiền của tôi, bảo thôi, bố già rồi, ăn uống đáng là bao, để bọn con thanh toán. Chúng con còn làm ra tiền.
Tôi thì đã vậy nhưng cũng chưa thấy bất cứ một người biểu tình nào được phát tiền. Nếu có, chúng tôi đã tóm lại xem có phải là thằng phản động, hại dân hại nước nào không rồi giao cho công an xử lý. Nếu người cho tiền chỉ vì lòng nhân ái thôi thì khen họ mấy câu.
Mà có ai cho tiền thì đã sao nhỉ? Những lần biểu tình trước đây, đôi khi có người mang cho đoàn một hộp nước, có khi còn có cả một túi kem. Hôm 22/7 đoàn biểu tình đi qua ngôi chùa ở Hàng Bông, nhà chùa cũng mang nước ra tận vỉa hè phát cho mọi người. Cho một hộp nước thì cũng như phát cho 100 nghìn đồng. Đừng nghĩ cho bằng vật chất nó thanh tao hơn cho bằng tiền đâu nhé. Vì có cho tiền thì chẳng ai dùng tiền bỏ vào miệng cho đỡ khát hoặc cho đỡ đói cả. Họ cũng phải dùng tiền đó đổi ra nước uống hay cái bánh mì mới ăn hay uống được.
Thế nhưng với Đài THHN thì họ coi chuyện người biểu tình nhận tiền của ai đó cho (nếu có) là chuyện tày đình lắm. Chưa có bằng chứng gì đã lớn giọng qui kết. Nào là “đã phát hiện và bắt quả tang”, nào là “bộ mặt thật … đã bị lộ tẩy“, nào là “biểu tình ăn tiền” …
Tôi thử bắt chước giọng này của Đài THHN, làm một bản tin sau:
Ngày 5/8/2012, một người biểu tình có nickname là Hư Vô đã phát hiện và bắt quả tang công an Hoàng Xuân Hiếu Quận Hoàn Kiếm khi lập danh sách đồng đội làm việc tại trại Lộc Hà nói với nhau, mỗi người được năm trăm.
Nhân chứng này còn cho biết, một công an béo, đầu đinh làm việc với cô huýnh tay cán bộ Hoàng Xuân Hiếu ra hiệu đừng nói gì kẻo cô nghe thấy.
Bộ mặt thật của cái gọi là giữ gìn an ninh, trật tự đã bị lộ tẩy. Sau khi trao đổi lại với nhân chứng trên, chúng tôi sẽ công khai danh tính của người đã phát hiện ra việc "giữ an ninh, trật tự ăn tiền" này.
Giữa bản tin của tôi với bản tin Đài THHN có mấy điểm khác: một tin đưa tin đã xảy ra, một tin là tưởng tượng, một tin đã phát chính thức còn một tin là thử đưa nhưng chính xác, một tin là của báo chí Nhà nước, một tin của cá nhân. Thử hỏi, bản tin nào đáng tin cậy hơn, thuyết phục hơn?
Nói thế để Đài THHN hiểu rằng, nói người phải ngẫm đến ta. Người nào đi biểu tình ăn tiền thì chưa biết nhưng rõ ràng là biểu tình viên Đào Trang Loan đã phát hiện ra việc công an đi dẹp biểu tình có ăn tiền.
Thực ra thì ai cũng biết việc công an dẹp biểu tình, canh nhà các biểu tình viên đều có tiền bồi dưỡng, điều này không có gì lạ. Về phía báo chí, chính quyền, họ coi đó là việc đương nhiên. Dân tuy cũng không lạ nhưng bức xúc: công an đã được hưởng lương tháng, tại sao đi làm việc lại được thêm tiền? Nếu làm vào ngày nghỉ thì cũng phải theo qui định của luật lao động chứ, sao lại có khoản tiền lớn như vậy? Mà tiền ở nguồn nào ra thì bây giờ ai cũng hiểu đó là từ tiền thuế của họ.
Cán bộ, công chức, phóng viên nhà báo … đi họp có phong bì, đi xuống cơ sở có phong bì. Thậm chí nhân dân đi họp cụm dân cư cũng có phong bì. Vậy tại sao các người lớn tiếng kết tội kẻ khác, nhất là bịa đặt ra để kết tội?
Người biểu tình, nếu có ai đó cho tiền thì ắt tiền đó không phải rút ra từ ngân sách. Khi họ đang thiếu thốn mà có người cho tiền tại sao lại không nhận?
Đài THHN cũng nên nhớ cho là chưa có điều khoản nào của luật pháp cấm nhận tiền từ người khác. Tại sao các người lại bịa đặt ra rồi lên án người biểu tình một cách cay độc và trơ trẽn như thế?
Họ hoàn toàn có quyền nhận tiền của người khác với một điều kiện: người cho tiền vì lòng nhân ái hoặc là ai đó nhưng không được ra điều kiện bắt họ làm những việc theo ý muốn của mình mà người biểu tình không muốn. Tức là việc cho, nhận không ảnh hưởng đến hành vi của họ.
Ngược lại, ai dám khẳng định không có nhà báo đi làm phóng sự thuê, đi viết bài thuê, tức là nhận tiền để làm theo ý muốn của kẻ khác?
Trở lại chuyện đôi khi có người khác bao cho tôi tiền nước; như vậy, có thể gọi là tôi nhận tiền không vì bia hay cà phê cũng phải mua bằng tiền. Nếu lần nào cũng được ai đó mời giải khát thì có thể nói điều đó là động cơ thúc đẩy tôi đi biểu tình không?
Tôi chỉ tiếc tôi không giàu có. Nếu tôi có tiền, tôi cũng có thể cho những người còn thiếu thốn quá, còn đặt điều kiện với họ thì tuyệt nhiên không.
Cho hay nhận gì cũng phải xét đến bản chất của nó, không thể gộp chung vào một rọ. Đừng có tự bó đầu để rồi ám ảnh mãi vì lối chụp mũ “nhận tiền của bọn phản động”.
Bàn thế cũng chỉ là nêu ra giả định. Cần khẳng định lại lần nữa: cho đến nay, cơ quan chức năng chưa tìm ra được bất cứ ai nhận được tiền khi đi biểu tình.
.
13/8/2012
NGUYỄN TƯỜNG THỤY